[Dịch] Tầm Đỉnh Ký

Chương 1 :  TẦM ĐỈNH KÝ CHƯƠNG 3 Dịch truyện Biên dịch Biên tập Bài viết này được Băng Quỷ thêm vào sau 11 phút và 19 giây CHƯƠNG 4 CỔ NHAI TAO NGỘ

Người đăng: Băng Quỷ

.
Không thèm để ý đến nét mặt ngạc nhiên tột độ của Chu Thiếu Dương, Lý tướng quân tiếp tục nói: - Phải, để tiết kiệm thời gian và nhân lực thì chúng ta cần kiếm được mẫu đỉnh trong thời gian nhanh nhất. May là chúng tôi vừa thí nghiệm xong cỗ máy thời gian, kết quả đạt được rất khả quan, chỉ còn chờ đưa vào sử dụng. Vì nhiệm vụ lần này tuyệt đối không thể có sơ sót nên chúng tôi quyết định chọn một người tinh anh nhất để trở về quá khứ. Người đó chính là anh, vì sao ư? Về điều này thì bản thân Chu Thiếu Dương cũng muốn biết rõ nguyên nhân nên gã không vội xen vào mà chỉ tiếp tục lắng nghe. Trong khi đó Lý tướng quân nói tiếp: - Rất đơn giản! Thứ nhất, anh là một quân nhân, thiên chức của quân nhân là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, nếu đổi lại là người khác thì chúng tôi không thể làm trái nguyện vọng cá nhân của họ vì như thế là vi phạm nhân quyền. Thứ nhì, anh là một nhân vật tinh anh có tư duy mẫn tiệp, hơn nữa lại có thân thủ bất phàm nên anh hoàn toàn có thể ứng phó với các tình huống xảy ra ngoài dự kiến. Ngoài ra anh còn là người địa cầu duy nhất từng giao thủ với người Âm Hồ và cũng đã phải chịu thiệt với họ. Theo tính cách của anh mà nói, người nào khiến anh bị thiệt thòi thì anh nhất định kiếm cách đòi lại công bằng, có phải như vậy không? Chu Thiếu Dương nhất thời á khẩu, trong thâm tâm gã tự trách vận khí mình quá đen, nếu cỗ máy thời gian quỷ quái đó bị trục trặc gì thì chẳng phải mình đã “vì nước hi sinh” hay sao? Như vậy thì kế hoạch sống nửa đời còn lại với người yêu xem như tan vỡ thành mây khói cả rồi. Sau một hồi suy nghĩ, Chu Thiếu Dương mở miệng phản bác: - Nhưng tôi không hoàn toàn biết gì về thời cổ đại. Nếu trở về quá khứ mà không biết gì, vạn nhất tôi bị người cổ đại giết thì không thành vấn đề nhưng kế hoạch tầm đỉnh bị thất bại, mọi nỗ lực trước đó đều trở nên vô nghĩa hay sao ? Lý tướng quân cười nhẹ rồi nói : - Về điểm này cậu không cần lo, cụ thể chúng tôi sẽ sắp xếp cho cậu một khoá tập huấn để cậu có thể hiểu rõ hơn về phong tục tập quán, tính cách và môi trường xã hội của người xưa. Chu Thiếu Dương định nói vài câu thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, một nhân viên mật vụ bước vào. Hắn tới gần Lý tướng quân và nói nhỏ điều gì đó, lập tức sắc mặt của ông ta đột ngột trở nên nghiêm trọng. Tất cả mọi người đều cảm thấy có điều gì đó bất thường. Đứng dậy bước tới trước mặt tổng thống, Lý tướng quân trầm giọng nói: - Kính thưa tổng thống, tình thế của chúng ta hiện nay vô cùng bất diệu. Người Âm Hồ đã đưa ra lời đe doạ, nếu chúng ta không chịu đầu hàng vô điều kiện thì bọn chúng sẽ đánh phủ đầu, sau đó tiến hành tổng tấn công địa cầu, huỷ diệt nhân loại. Mọi người trong hội nghị nhất thời một phen nhốn nháo. Tổng thống cúi đầu trầm tư giây lát, đoạn ngẩng lên nhìn Lý tướng quân một lát rồi khẽ gật đầu. Lý tướng quân chuyển thân, thần sắc oai nghiêm nhìn Chu Thiếu Dương ra lệnh: -Đội trưởng đội đặc nhiệm bộ đội đặc chủng Chu Thiếu Dương nghe lệnh! Ta nhân danh Bộ trưởng Bộ Nội vụ Quốc phòng đích thân ra lệnh cho anh lập tức rời khỏi đội đặc nhiệm, sau đó đến Viện Quốc phòng Khoa kỹ để trình diện và tiếp nhận nhiệm vụ mới. Đã nghe rõ chưa? - Rõ! Chu Thiếu Dương lập tức đứng nghiêm chào tỏ ý chấp hành mệnh lệnh. Tổng thống bước tới gần Chu Thiếu Dương và vỗ tay vào vai gã, thanh âm của ông ta đầy vẻ khuyến khích: -Ta với thân phận Tổng thống hi vọng anh có thể xem an nguy của quốc gia là trách nhiệm của mình, nỗ lực vượt qua mọi khó khăn để hoàn thành nhiệm vụ. Anh hãy yên tâm, tất cả mọi việc khác chúng ta đều đã suy nghĩ thay anh rồi. Dứt lời, Tổng thống quay sang nhìn những người trên bàn hội nghị ra lệnh: - Các bộ nghe rõ đây, nhất thiết phải giới bị thật tốt, việc phòng vệ phải đảm bảo không xảy ra sai sót gì. Hội nghị vừa kết thúc, Chu Thiếu Dương đã được Lệ Nhã đưa thẳng đến Viện Nghiên cứu Khoa học Quốc phòng để tiếp thu một khóa huấn luyện. -o0o- Đường phố đã bắt đầu lên đèn, bóng tối nhạt dần. Lúc này Chu Thiếu Dương đang nhìn ra cảnh đêm của chốn đô thị phồn hoa bên ngoài kính xe. Nghĩ đến việc bản thân mình sắp sửa phải rời khỏi thế giới đẹp đẽ này, bị bí mật đưa về thời cổ đại khô cằn lạc hậu hàng trăm năm trước, nhất thời gã không ngăn được tiếng thở dài. Lệ Nhã ngồi bên cạnh thấy thần sắc gã ảm đạm, bất giác nàng mỉm cười rồi nhích thân thể yêu kiều lại gần, sau đó kề sát đôi môi hồng vào tai gã nói nhỏ: - Sao thế? Có tâm sự à? Chu Thiếu Dương đưa tay nắm lấy đôi vai đẹp của nàng. Trong lòng gã thầm nghĩ mình sắp bị tống về thời cổ đại, tại sao không nhân cơ hội này hưởng diễm phúc với mỹ nữ thời hiện đại cơ chứ. Không nhịn được, gã ghé sát vào tai nàng thổi nhẹ rồi thì thầm : - Ta đã vì quốc gia mà tận tâm cống hiến, nàng cũng có thể vì quốc gia mà góp sức một lần mà. Lệ Nhã mắt ngọc sáng ngời, vừa cố tìm cách tránh không cho Chu Thiếu Dương thổi vào tai để thoát khỏi cảm giác nhột nhạt, nàng vừa nhỏ nhẹ nói: - Người ta có thể cống hiến gì đây? Chu Thiếu Dương đảo cặp mắt giảo hoạt nhìn nàng chằm chằm, sau đó gã thì thầm: -Tặng em cho anh một đêm là được thôi! Lời nói chưa dứt thì ngón trỏ của gã đã di chuyển dần xuống tiểu phúc của cô nàng. Tức thì toàn thân Lệ Nhã phát nóng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng như ráng chiều, giọng nói chợt trở nên yếu ớt: -Đừng... đừng! Đang ở trên xe mà... không được đâu...! Chu Thiếu Dương đâu chịu bỏ qua cho nàng dễ dàng như thế, đôi môi gã vội ép chặt vào môi nàng. Chỉ dùng một nụ hôn say đắm đến tiêu hồn thực cốt cộng với thủ pháp nhẹ nhàng xoa nắn ở vài vị trí nhạy cảm, trong một thời gian ngắn gã đã chinh phục được Lệ Nhã. Tiếng thở dồn dập của hai người ở phía sau xe cuối cùng cũng bị bác tài xế ho khan vài tiếng kháng nghị, hai người vội tách ra. Lệ Nhã nhanh chóng sửa sang áo quần, vuốt lại mái tóc ngắn cũn, sau đó ghé sát vào tai Chu Thiếu Dương nói khẽ: -Nhẫn nại một chút được không? Đợi khi anh hoàn thành đợt huấn luyện tối nay thì người ta sẽ là của anh thôi. Chu Thiếu Dương đành nén lại ngọn lửa đang bùng lên trong lòng, gã nhẹ nhàng ôm nàng một cái rồi ngồi thẳng người lên. Lúc này trong đầu gã tức khắc liên tưởng đến việc tối nay sẽ được cùng vị mỹ quyên tiên tử Lệ Nhã này chìm đắm trong cảnh tiêu hồn, nhất thời không khỏi cười thầm đầy vẻ thoả mãn trong bụng. Công việc được an bài sắp xếp rất chặt chẽ và theo đúng thứ tự, Chu Thiếu Dương dưới sự giám sát của một vị gọi là tiến sĩ Tiễn thì không thể bông đùa được nữa. Gã phải tận dụng hết khả năng để nắm bắt về phong thổ nhân tình, tập quán và hoàn cảnh xã hội, cũng như một số hiện trạng địa lý của Minh triều năm trăm năm về trước. Việc học tiếp tục đến tận khuya mới kết thúc. Ngay khi ra đến cửa phòng học, Chu Thiếu Dương đã nôn nóng ôm lấy chiếc eo phong tình vạn chủng của Lệ Nhã khiến cho nàng bật lên tiếng la khẽ: -Anh định đưa người ta đi đâu đây? Chu Thiếu Dương cười thần bí rồi nói: -Đương nhiên không phải đến thời đại năm trăm năm trước rồi, hiện tại ở căn phòng phía sau có một chiếc giường lớn để leo lên. Lệ Nhã kinh hãi thẹn thùng, nhãn châu xuất hỏa quang. Nàng giận dữ nói: - Anh này… muốn chết sao! Nói to như vậy để người ta nghe được thì xấu hổ chết! Chu Thiếu Dương bỏ hết mọi tâm lý bó buộc, trong lòng chỉ muốn được chết với mỹ nhân một lần. Gã cười lớn: - Mặc kệ họ! Muốn chết thì cũng phải đợi chúng ta thân cận xong rồi mới tính. Ha... ha! Dứt lời, gã không để ý đến sự vùng vằng của Lệ Nhã mà ôm ngang hông nàng đi về căn phòng phía sau. Tiếp sau đó trên chiếc giường lớn, một đôi nam nữ đang quyến luyến triền miên...... -o0o- Mặt trời lên cao. Tại địa điểm phát xạ. Mọi người chờ mãi mới thấy Chu Thiếu Dương loạng choạng chạy đến, theo sau là Lệ Nhã. Hai người thần tình đều lộ rõ vẻ mệt mỏi, hiển nhiên là tối hôm qua cả hai ngủ khá muộn. Chịu trách nhiệm phát xạ là tiến sĩ Tiễn, ông ta đưa tay chặn Chu Thiếu Dương lại rồi gấp gáp nói: - Nhanh lên nào Chu đội trưởng! Lý tướng quân đã chờ anh rất lâu rồi. Chu Thiếu Dương vẫn tỏ ra bình tĩnh, sau khi liếc nhìn vẻ thẹn thùng kiều diễm của Lệ Nhã, gã nở nụ cười hòa nhã: - Tôi ngủ còn chưa đã ghiền, nếu không phải vì có quân lệnh thì tôi thật muốn ngủ say đến chết trong vòng tay người đẹp cơ. Tiến sĩ Tiễn nhìn Lệ Nhã ở phía sau gã một cái, lập tức trong lòng liền hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, ông ta cười nhẹ nói: - Mỹ nữ ở đâu chả có! Nói không chừng mỹ nữ thời cổ đại càng hấp dẫn anh hơn đấy. Chu Thiếu Dương cười ngượng ngùng và ngửa đầu than: - Hy vọng là thế! Ba người, hai trước một sau đi đến đài phát xạ. Thấy Chu Thiếu Dương tiến lại gần mình, thần sắc Lý tướng quân ngưng trọng hẳn lên. Sau khi trao cho hắn một cái hộp đen nhỏ, ông ta trầm giọng nói: - Trong này có vài viên ngọc châu, mỗi viên đều có công dụng khác nhau. Chờ khi anh tìm được cái mẫu đỉnh thì hãy mở viên lớn nhất trong đó ra, rồi dùng thiết bị truyền tin cực nhỏ bên trong nó chuyển tín hiệu về đây. Sau khi nhận được tín hiệu, lập tức chúng tôi sẽ đưa anh từ thời cổ đại quay lại đây. Chu Thiếu Dương nhận lấy chiếc hộp rồi chăm chú nhìn Lý tướng quân, gã hy vọng nhận ra được điều gì đó từ ánh mắt của ông ta. Tuy nhiên Lý tướng quân chỉ vỗ vai hắn và nói: -Nhất thiết phải cẩn thận, hy vọng anh sẽ sớm quay trở về. Nói xong, Lý tướng quân quay đầu ra lệnh chuẩn bị phát xạ. Chu Thiếu Dương lưu luyến nhìn mọi người xung quanh lần cuối, sau đó ngưng thần nhìn Lệ Nhã đang đứng gần đó. Thấy đôi mắt đẫm lệ của vị mỹ nhân này đầy vẻ phong tình, trong lòng gã thầm than mình không uổng đã cùng nàng hưởng một đêm khoái lạc. Cuối cùng hắn đành kìm nén mọi tình cảm, cúi đầu đi đến phát xạ đài cùng tiến sĩ Tiễn. Cả hai lên đến đỉnh đài phát xạ và ngồi vào trong vòng kính bảo vệ, sau đó tiến sĩ Tiễn thực hiện lần kiểm tra tối hậu để đảm bảo mọi chuyện đều đã tốt đẹp. Lúc chuẩn bị li khai, Chu Thiếu Dương bỗng nghĩ tới một vấn đề quan trọng nên vội vàng hỏi: -Vì lý do an toàn, tôi có thể mang vũ khí tự vệ về thời cổ đại không? Tiến sỹ Tiễn lắc đầu và thở dài: - Không thể được! Xin lỗi Chu đội trưởng, tôi đã quên nói cho anh biết. Với trình độ chế tạo cỗ máy thời gian hiện nay của chúng tôi, ngoài thân thể con người và một số sinh vật thì những vật khác đều không thể đưa đi. Huống hồ trong vũ khí có thiết bị điện tử, chúng tôi sợ rằng chúng sẽ gây nhiễu loạn khiến cho anh bị đưa về xã hội nguyên thủy mấy ngàn năm trước thì không hay. Chu Thiếu Dương chán nản thở dài, gã tự nhủ nếu sớm biết mọi chuyện như vậy thì mình đã học thêm một ít võ thuật quyền cước rồi. Chỉ là không biết người thời đó có dã man hiếu chiến hay không, nếu họ mà như thế thì mình thế cô sức yếu, muốn sống sót đã khó còn nói gì đến tìm đỉnh. Gã còn đang suy nghĩ thì cả người chợt rung lên, biển báo của thiết bị trước mặt chỉ ra rằng hắn đã đi ngược thời gian được một phút. Lúc này hắn chỉ còn biết dằn lòng nhắm mắt, mong chờ đến đúng thời điểm cần đến. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang